Bằng một phép tính đơn giản, Có người mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một lần. Nếu bố mẹ còn sống được 20 năm nữa thì họ cũng chỉ được gặp 20 lần. Nhưng với nhiều người, bố mẹ có thể còn sống trên đời này khoảng 10 năm nữa thôi, vậy là chỉ còn 10 lần gặp mặt bố mẹ. Khoảng thời gian bố mẹ còn trên đời này của mỗi người có thể ngắn hơn nữa, chắc có người trong chúng ta không hề dám nghĩ đến!
Có lần trên Radio có phát một câu chuyện, Chủ đề mà chư ơng trình phát thanh đưa ra trò chuyện cùng thính giả xoay quanh câu chuyện của một chàng trai từ miền quê tới thành phố xa xôi lập nghiệp. Sau khi học xong, anh ở lại thành phố và bắt đầu đi làm. Anh có một công việc tốt, lương cao, có vị trí trong xã hội . Nhưng Rồi thời gian trôi đi, trôi đi… một năm, hai năm, ba năm.. rồi năm năm liền anh không về quê thăm bố mẹ dù chỉ một lần .
Mới đây, anh đón được bố mẹ mình đến sống cùng mình ở thành phố thì không lâu sau, người mẹ được phát hiện là bị ung thư giai đ oạn cuối. Theo lời bác sĩ, thời gian cho mẹ anh chỉ còn khoảng 1 năm, và khoảng thời gian đó đang từ từ ngắn lại khi mỗi ngày trôi qua, trôi qua, trôi qua…
Giờ đây, ngoài lúc đi làm, anh dành tất cả thời gian còn lại để ở bên mẹ mình. Anh nhớ lại tất cả nh ững gì
mà bố mẹ đã dành cho anh từ thuở ấu thơ và anh nhận ra rằng mình thật có lỗi với
bố mẹ. Lúc này, anh mới thấy được sự quý giá của những khoảnh khắc được ở bên bố mẹ mình. Anh nhớ lại tất cả những gì mẹ đã dành cho anh, thưở ấu thơ mẹ dắt anh đến trường…
“Hằng năm cứ vào cuối thu lá ngoài đường rụng nhiều, lòng tôi lại náo nức những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường .Tôi quên sao được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cánh hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng.
Buổi mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh, mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp, Con đường này đã quen đi lại nhiều lần ,nhưng lần này
tôi tự nhiên thấy lạ. Cảnh vật xung quanh tôi đang có sự thay đổi lớn… ”
(Thanh Tịnh)
Những kỉ niệm ấy cứ lẫn quẩn bên anh, những kỉ niệm ấu thơ lại tuôn trào trong ký ức, mẹ là người thầy dạy cho anh những chữ cái ê -a đầu tiên, mẹ là cô ý tá chăm sóc anh lúc khi bệnh đau, mẹ là người nâng đỡ anh đứng dậy sau những cú vấp ngã ngoài đời…
MẸ
Lặng rồi cả tiếng con ve
Con ve cũng mệt vì hè nắng oi
Nhà em vẫn tiếng ạ ời
Bàn tay mẹ quạt mẹ ngồi mẹ ru
Lời ru có gió mùa thu
Bàn tay mẹ quạt mẹ đưa gió về
Những ngôi sao thức ngoài kia Chẳng bằng mẹ đã thức vì chúng con Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời.
(Trần Quốc Minh)
Còn rất nhiều những bài văn bài thơ hay về mẹ…mà chúng ta đã được học
khi còn ngồi trên ghế nhà trường.
Có khi nào bạn để dành chút thời gian rảnh rỗi để nghĩ đến việc này?? Cuộc đời này ta sẽ còn được gặp bố mẹ mình bao nhiêu lần nửa ? Chàng trai kia cũng sẽ giống như đa số chúng ta. Nếu như mẹ anh không lâm bệnh nặng, cuộc sống cứ đều đều trôi qua thì anh c ũng chẳng thể nào nhận ra được những gì quý giá đang dần rời bỏ mình.
Xã hội không ngừng phát triển, cuộc sống ngày càng nhiều áp lực, nỗi lo “cơm-áo-gạo -tiền” lại đè nặng lên vai chúng ta. Mỗi người đều mãi lo cho sự nghiệp, gia đình nhỏ và cuộc sống bề b ộn của mình, Bàn chuyện làm ăn, tìm kiếm cơ hội, quan hệ xã hội, tiếp khách khứa bạn bè, rồi học thêm cái này cái kia… bạn có biết trong những lúc như vậy ở ngoài quê nhà có một bà mẹ đang đứng chờ trông con mình hay không? Nhiều người ở xa quê, mỗi năm c hỉ về thăm bố mẹ được mộ t vài lần, nhưng cũng có người sống gần bố mẹ ngay trong cùng một thành phố mà cũng chẳng có thời gian tới thăm bố mẹ được vài lần trong năm . Điều đó cần phải đáng để suy nghĩ lại.
Chúng ta có thực sự là bận đến mức không còn thời g ian để giành cho bố mẹ
mình không? Có phải như thế thật không ?
Nhớ có lần một người bạn trong công ty tôi cũng đã hỏi: “Mỗi năm anh về thăm bố mẹ được mấy lần?”. Nhưng lúc đó tôi cũng không để tâm, chỉ trả lời là “hai, ba lần gì đó” rồi chẳng nghĩ ngợi gì nữa. Mới đây thôi, ngồi trò chuyện cùng anh giám đốc công ty, anh ấy bảo “các cụ cứ thích tất cả các con ở loanh quanh đâu đấy không xa nhà mình để khi muốn là gặp được ngay mới thoả”. Tôi nghe xong cũng cười đồng ý rồi chẳng nghĩ ngợi gì nữa.
Nhớ lại tết vừa rồi công việc nhiều nên sáng 30 mới về tới nhà. Nhà tôi có năm anh chị em mà chỉ có đứa út còn đi học nên về quê sớm. đứa em kể lại “ Ngày nào Má cũng ra đứng trước ngõ trông ngóng gì đó, mỗi lần thấy xe dừng trước cổng là Má chạy ra xem.” Tôi nghe em tôi kể lại mà lòng se thắc nghẹn ngào ưa ứa nước mắt.
Lúc trước tôi chẳng hiểu sao cứ mỗi dịp có một trong 5 anh em về thăm nhà là y như rằng, má tôi lại hỏi sao cả mấy đứa không cùng về, hay là “chúng nó bận việc không về được à?”. Tôi chỉ cười Má tôi sao hay “thắc mắc” vậy, rồi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nữa…
Còn bây giờ thì tôi cũng đã và đang nghĩ… Đời này mình còn được gặp bố mẹ bao nhiêu lần nửa?
“Đi khắp thế gian không ai tốt
bằng mẹ.
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ
bằng cha.
Nước biển mênh mông k hông đong đầy tình mẹ.
Mây trời lồng lộng không phủ kín
công cha.
Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn. Mang cả tấm thân gầy cha che chở đời con. Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc.
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không!”
Con thầm cảm ơn cuộc đời cho con vẫn cò n có mẹ! Để ngày mai khi bình minh lên, con vẫn còn yêu thương bên đời. Để ngày mai khi hoàng hôn buông xuống, con vẫn còn chốn bình yên quay về”.(T. N)
Tong Nguyen 2009